Ray Bradbury’s Fahrenheit 451 (trong tiếng Nga tại đây), được xuất bản lần đầu vào năm 1953, vẫn là một trong những tác phẩm văn học hiện đại bền bỉ nhất—một vision dystopian khám phá về sự kiểm duyệt, sự đồng nhất và sự khát khao của con người đối với ý nghĩa. Mặc dù được viết trong thời kỳ đỉnh điểm của Chiến tranh Lạnh, cuốn tiểu thuyết này đã vượt qua thời kỳ lịch sử của nó, cung cấp một suy ngẫm vĩnh cửu về mối quan hệ giữa kiến thức và kiểm soát. Thế giới của nó, nơi những người chữa cháy đốt sách và công dân bị numbed bởi màn hình, tiếp tục là một gương lạnh lùng của lo lắng của xã hội hiện đại.
Trái ngược với sự hủy diệt, lửa trong cuốn tiểu thuyết của Bradbury cũng mang tính chất chiếu sáng. Trong tương lai tưởng tượng của Fahrenheit 451, những người chữa cháy không còn dập tắt lửa mà là đốt nó. Công việc của họ là loại bỏ sách, những biểu tượng của sự loạn và sự bất đồng. Hành động đốt cháy được trình bày như một hiện tượng và nghi lễ, một sự thanh tẩy tập thể của suy nghĩ. Sự sáng của lửa đối lập với sự tối đen mà nó gây ra, xóa bỏ ký ức và bản thân.
Người chính diện, Guy Montag, là một người chữa cháy bắt đầu đặt câu hỏi về đạo đức của công việc của mình. Cuộc chiến nội tâm của anh ta thể hiện xung đột trung tâm của cuốn tiểu thuyết giữa sự tuân thủ và sự nhận thức tự thân. Khi anh ta gặp Clarisse, một cô gái trẻ tò mò về thế giới, cô đã làm bừng sáng lại sự tò mò của Montag, anh bắt đầu thấy lửa không chỉ là sự hủy diệt mà còn là một biểu tượng cho sự thay đổi. Sự dịu dàng này—lửa như là sự hủy diệt và sự tái sinh—lan tỏa qua toàn bộ cốt truyện và mang lại cho cuốn tiểu thuyết độ sâu biểu tượng.
Bradbury viết Fahrenheit 451 trong thời kỳ kiểm duyệt và sợ hãi, khi sách thường được coi là những phương tiện nguy hiểm của sự phản loạn. Tuy nhiên, mối quan tâm của tác giả rộng hơn so với sự áp bức của nhà nước; anh cảnh báo về sự từ bỏ tự nguyện của suy nghĩ. Xã hội của Fahrenheit 451 không chỉ cấm sách mà còn không quan tâm đến chúng. Công dân bị chìm trong giải trí, bị phân tâm bởi những hình ảnh nhanh chóng trên những bức tường khổng lồ. Phê bình của cuốn tiểu thuyết dự báo sự lên ngôi của truyền thông đại chúng, dự đoán một nền văn hóa nơi sự phân tâm thay thế cho đối thoại và tiếng ồn chokes sự suy ngẫm.
Phong trào phản loạn của Montag bắt đầu khi anh phát hiện ra thế giới cấm kỵ của văn học. Trong những mảnh đọc của anh, anh tìm thấy cảm xúc và思想, làm bừng sáng lại sự nhân tính của mình. Cuốn tiểu thuyết因而 trình bày việc đọc sách như là một hành động kháng cự đạo đức, một sự thức giấc của sự đồng cảm trong một xã hội bị đồng nhất hóa. Lời nhắn gửi của Bradbury không chỉ chính trị mà còn sâu sắc về sự tồn tại: mà không có khả năng suy nghĩ và cảm nhận tự do, con người không còn là sự sống trọn vẹn.
Một trong những khía cạnh đáng sợ nhất của dystopia của Bradbury là sự đồng ý của dân chúng. Nhà nước thực hiện kiểm duyệt, nhưng không cần phải ép buộc sự tuân thủ. Người dân chấp nhận sự ức chế của mình, ưa thích sự thoải mái hơn sự phức tạp. Mechanical Hound, một robot đáng sợ săn lùng những người bất đồng, là biểu tượng của sự cơ khí hóa của sự tuân thủ. Nó thực hiện ý chí của một xã hội mà giá trị sự ổn định hơn sự thật.
Thế giới của Bradbury không thiếu công nghệ—nó ngập tràn công nghệ. Những bức tường giải trí sáng lấp lánh và dòng chảy liên tục của những lời nói vô nghĩa dự báo sự ngập tràn kỹ thuật số của thế kỷ 21. Sự chìm đắm của công dân trong niềm vui giả tạo ngăn cản họ trải nghiệm thực tế. Mildred, vợ của Montag, đại diện cho tình trạng này: cô sống trong một hang động ảo, không thể phân biệt giữa ảo tưởng và cuộc sống.
Trong phần cuối của cuốn tiểu thuyết, Montag gia nhập một nhóm người di cư bảo vệ sách bằng cách nhớ chúng. Hình ảnh của những thư viện sống là một trong những sáng tạo mạnh mẽ nhất của Bradbury. Nó gợi ý rằng kiến thức không chỉ là một vật thể vật lý mà là một liên tục sống trong ký ức con người. Dù cho các thành phố bị đốt cháy, những từ ngữ vẫn sống trong tâm trí và giọng nói. Việc hủy diệt sách trở thành một bài kiểm tra sự bền bỉ của con người.
Cảnh cuối cùng của cuốn tiểu thuyết một lần nữa thay đổi biểu tượng của lửa từ hủy diệt sang tái sinh. Khi chiến tranh hủy diệt thành phố, lửa trở thành một ngọn đuốc hy vọng, ánh sáng dẫn đường cho những người sống sót đến khả năng bắt đầu lại. Trong nghĩa này, vision của Bradbury, mặc dù tối tăm, không phải là vô vọng. Dưới tro tàn có tiềm năng tái sinh thông qua kiến thức và lòng thương xót.
Đều hơn 70 năm sau khi xuất bản, Fahrenheit 451 vẫn rất cần thiết. Những lời cảnh báo về sự kiểm duyệt và sự phân tâm của mass vẫn rung động trong thời kỳ bị chi phối bởi màn hình và sự quá tải thông tin. Bradbury dự đoán một thế giới nơi con người chọn tiện lợi hơn sự tò mò, và nơi dòng chảy dữ liệu chìm đắm sự sâu sắc của suy nghĩ. Tuy nhiên, lời nhắn gửi cuối cùng của cuốn tiểu thuyết không phải là sự tuyệt vọng mà là sự cảnh giác.
Bradbury nhắc nhở độc giả rằng tự do suy nghĩ là cả sự yếu đuối và sự cần thiết. Lửa mà hủy diệt cũng có thể chiếu sáng; điều đó phụ thuộc vào ai cầm ngọn đuốc và vì lý do gì. Sự bền bỉ của Fahrenheit 451 nằm trong khả năng của nó để cháy sáng trí tưởng tượng của mỗi thế hệ mới, khuyến khích họ bảo vệ ngọn đuốc kiến thức khỏi gió của sự lười biếng.
New publications: |
Popular with readers: |
News from other countries: |
![]() |
Editorial Contacts |
About · News · For Advertisers |
Vietnam Digital Library ® All rights reserved.
2023-2025, BIBLIO.VN is a part of Libmonster, international library network (open map) Keeping the heritage of Vietnam |
US-Great Britain
Sweden
Serbia
Russia
Belarus
Ukraine
Kazakhstan
Moldova
Tajikistan
Estonia
Russia-2
Belarus-2